Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2023
Thứ Tư, 16 tháng 8, 2023
NHỮNG NGÓN TAY NGẠI NGÙNG ĐÃ RU LẠI TÌNH GẦN
Tôi đã ẩn thân cùng cỏ rêu sơn động, không âm thanh, không tiếng động, không dấu vết. Tháng ngày tôi là sự lãng quên, như con ốc sên chậm chạp mang trên mình cuộn tròn thương nhớ, nhích từng chút, từng chút về phía trước. Con ốc sên khóc thật nhiều, nước mắt thấm ướt lối đi. Trượt, trượt dài. Tôi tự hỏi tại sao không thể trượt lùi về phía sau, biết đâu đấy một ngày xưa giữa những ngón tay còn sót lại chút gì cơ hội?
Tôi đã từng và luôn từng mong được chở che em. Tôi cho rằng hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông là được chở che cho người phụ nữ. Nhưng bảo vệ bằng cách nào là một câu hỏi. Câu hỏi này ám ảnh tôi suốt những năm tháng học trò, không tìm ra đáp án. Tôi đánh nhau vì em, viết lách vì em, học tập vì em, doanh nghiệp vì em, sự nghiệp vì em... Bằng cách này hay cách khác, tôi đã cố bảo vệ em theo cách của riêng mình.
Tôi trôi theo tháng năm. Em trôi theo tháng năm. Cuối cùng tôi cũng chẳng thể chở che em, trước ngã rẽ cuộc đời. Không phải em không đợi, mà do tôi tự tay làm tuột mất. Khi em cần tới tôi, thì tôi bảo vệ em bằng sự lạnh lùng. Tôi cho rằng lạnh lùng là cứng rắn, nhưng sự cứng rắn này đã đẩy em ra xa, ra xa, ra xa. Xa mãi đến khi tôi không còn với tới. Em trôi ra biển, theo ngọn gió từ phương nào thổi. Thổi em đi tới chân trời mà em đủ bình yên. Một vùng trời không có tôi, nhưng ấm êm.
Tôi giam mình trong muôn trùng vỏ bọc. Nào cánh chuồn, nào y áo, nào cà-sa. Sự đạo mạo từ ngoài vào trong đã bóp chết tôi. Những mũ cao áo dài mà tôi cho rằng em sẽ tự hào ngưỡng mộ, cuối cùng xin gửi lại cho nhân gian, để như làn sương mỏng lặng lẽ tan đi. Em cần tôi, không cần gì khác. Thì ra, tình yêu đơn giản là vạch/bóc/lột trần.
Em đã lên chuyến tàu của em, em đi qua những sân ga. Bỏ tôi khắc khoải. Tôi nhìn theo bóng con tàu dần xa khuất, lòng ôm những nỗi niềm rêu phong. Nhìn lại hành trang hơn mười năm cuộc đời gom nhặt, trước hoàng hôn bỗng vô nghĩa toàn phần.
Từng đêm, tôi chấp nhận đối mặt với sự chia ly trở lại từ quá khứ. Sự chia ly như nhát dao đâm trực diện vào lồng ngực, tình yêu cứ thế tuôn ra. Tôi ôm lấy bản thân mình và tự nhủ, mọi điều sẽ ổn thôi, ngày mai, khác. Nhưng tôi đãng trí, lời nhủ này tôi đã đọc tụng bao nhiêu năm. Hôm nay đã là ngày mai của bao ngày quá khứ? Tôi không biết, em không biết, chỉ tình tôi riêng biết. Không cần một định nghĩa, không cần một sự xét soi. Tôi cho rằng sự chia ly có khi là tốt, em và tôi sẽ sống mãi trong nhau.
Tôi ngẩng lên nhìn từng gợn mây của kinh thành yêu dấu, đang là là bay. Tôi cứ ngỡ mình sẽ bay lên theo mây, chạm vào bầu trời – nơi có một hành tinh chỉ có bờ môi đang ôm ấp, em, tôi.
LVT.
THÁNG NĂM NÀO TÔI HIU HẮT THƯƠNG EM
Tôi đã không nghĩ về em từ bất tận quá khứ. Niềm thương này mong manh, không lớn. Em cứ êm đềm trong bông phượng rơi nhẹ hôm nao, để tôi đứng đợi. Tôi đã đi qua vạn dặm đường, nằm nghe gió thổi muôn ngàn phương, bao nhiêu suy tư, bao nhiêu dang dở, tôi vun thành đống lá, đốt. Tôi đã đốt em và kỷ niệm nhưng không cháy. Chỉ có tôi bỏng tay khi ấp ôm mớ tro tàn của ngày hôm qua lay lắt. Tôi đã trốn tránh em bằng nhiều hoá thân và vai diễn. Đứng trước em tôi buông bỏ mọi kiêu hãnh đương thời. Tôi thu mình lại để nghe em thở, ngắm em cười và nhìn em già nua. Em không còn là con gái. Em mảnh mai như giọt sương đang cõng giọt sương. Em đã giấu đi những điều tinh khôi nhất để nhường chỗ cho thực tại. Em giấu em và em giấu cả tôi. Tôi đã phát hiện và đuổi theo em dẫu tình yêu lụ khụ. Tôi vứt bỏ hết y áo, chữ nghĩa, kinh thư để chở che cho quá khứ em tôi. Tất cả không quan trọng, quan trọng là thương em.
Tôi đã tặng em nhiều nụ cười méo xệch. Em chẳng còn quan tâm tôi xấu đẹp. Mỗi lúc ngày xưa hiện về, tôi có em. Em nói chuyện với hai người đàn ông là con trai của em, và tôi. Tôi ước hay mình trở thành con trai của em nhỉ, để hoá giải tất cả ẩn ức của kiếp người? Ở đó tôi có em, có em vỗ về tôi làm nũng. Tôi thơ dại, mắt to tròn, ngọng nghịu như con trai em bập bẹ. Tôi đã yêu từ thời em con gái, cho đến bây giờ em là mẹ của một cậu con trai. Thời gian và thân phận đẩy tôi ra xa, nhưng tình yêu tôi thì xích gần lại. Ai cười, ai khóc, ai tìm ai trong cõi sương khói bồng bềnh? Người có rõ mặt người?
Tôi đã rời đi để em ru con ngủ, và nhớ thương tôi viết vội thành lời. Chữ nghĩa tôi run rẩy, màn đêm thì lạnh lùng. Hun hút gió, cũng như hun hút ngày xưa, mơn man, nhưng không cầm nắm. Tôi cứ khắc khoải, khắc khoải, một tình yêu không đầu cuối, một cuộc đời có đầu có cuối nhưng không có câu trả lời thoả đáng cho em, tôi. Tôi muốn chết sớm để giải thoát, hay muốn thật già để ngắm em luôn trẻ? Ừ, chúng ta sẽ luôn trẻ, cho tới lúc lìa đời.
Tôi đã hình dung ra em móm mém và những nấm mộ. Tôi sẽ nằm ở đâu, em sẽ nằm ở đâu, mùa hè ngày xưa sẽ ở đâu, trong từng vòng xoay của quả địa cầu? Ôi cát bụi mệt nhoài, tiếng động nào gõ nhịp không nguôi...
Tháng Bảy sẽ tiếp tục cô hồn hay tiếp tục Vu Lan? Bầu trời trong và xanh mát hôm nay ngoài tôi, em còn cảm nhận? Vô vàn thế giới quá khứ quay về tìm tôi, nhưng không tìm em. Em đã bước ra ngoài vũ trụ, bỏ lại tôi với cuộc đời hạt bụi. Tôi viết mấy lời để chắp tay và từ tạ, tháng năm nào tôi hiu hắt thương em?
LVT.
Thứ Ba, 8 tháng 8, 2023
KIỀU PHÚ, NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY...
Chiếc Mazda 3 Premium màu đỏ dừng lại trước cổng trường. Hạ kính xuống, hai người ngồi trên xe, nhìn vào. Sân trường đèn sáng trắng, tòa nhà hiệu bộ lẫn vào sương đêm, huyền ảo bên ngọn núi thẫm màu nỗi nhớ, đang say ngủ. Ngôi trường sắp bước sang tuổi 30, chúng tôi thì 27. Chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, nuôi ước mơ, hoài bão và tung bay từ ngôi trường này. Chúng tôi đã đếm 1461 ngọn gió, vạt nắng ở đây và cất giấu. Cất giấu vào một góc riêng, trong hành trang cuộc đời với những chân trời cao, rộng. Trong những ký ức hiện về ấy, việc ngắm trường vào khoảnh khắc 1 giờ 30 phút đêm, có lẽ, bây giờ mới trở thành hiện thực, sau 12 năm vội vã xa trường. Chúng tôi giữ yên lặng vì sợ màn đêm thức giấc. Chúng tôi muốn ngắm ngôi trường này ở một không – thời gian khác. Ban ngày cho công việc, ban đêm cho bản thân mình. Người ta vẫn thường bảo: Nếu muốn sẽ có cách, không muốn sẽ tìm lý do. Chúng tôi đã luôn tìm cách cho riêng mình, không lẫn.
Sân trường bình yên bên chân núi. Những kỷ niệm ngày xưa hình như không biết sự hiện diện của chúng tôi. Chúng tôi kín đáo tìm thăm kỷ niệm. Kỷ niệm như sương khói, không hình hài mà bảng lảng vây quanh. Chúng tôi nhìn thấy cậu học trò năm xưa, mặc quần xanh, áo trắng, đóng sơ-vin gọn gàng, đi giày ba-ta, thắt khăn quàng đỏ, cong lưng đạp xe đi học, dẫu nắng mưa. Chúng tôi nhìn thấy bóng dáng thầy cô, là thầy Nam, thầy Hùng, thầy Hòa, thầy Thanh, thầy Tiến, thầy Phúc, cô Liễu, cô Đua, cô Liên, cô Ngọc,... hay là thầy cô nào không rõ. Chỉ biết, bóng dáng thầy cô, nhìn đâu cũng thấy. Bao nhiêu năm, trường cũ không còn, chỉ còn góc sân và khoảng trời, minh chứng. Tình yêu ngày xưa của tôi cũng vậy, vẫn còn đây, trong vòm cây, tán lá, trong khung trời nhỏ in dấu nắng mưa. Ôi chao, tất cả lung linh như đom đóm, lấp lánh trong đêm.
Xe lăn bánh là lúc tôi biết, tình yêu nơi này không đổi, dẫu chúng tôi đã rời đi. Trên xe chỉ có tiếng thở dài, tiếng thở dành cho hoài niệm. Chiếc xe đã hóa thân thành cỗ máy thời gian, khi chúng tôi đứng trước cổng trường, nhìn bóng hình hiện tại mà hiện ra dấu vết quá khứ. Xôn xao. Chúng tôi men theo lối cũ (thuở ngày xưa đạp xe) hướng về phía nội thành. Kiều Phú ở phía sau, xa dần, xa dần. Muôn con đường đổ về Hà Nội, nơi in dấu chân ngày tháng chúng tôi bôn ba lớn.
Ký ức Kiều Phú không cũ, trong câu chuyện của chúng tôi. Chúng tôi say mê kể lể và nhắc lại thời học sinh đã qua cùng những dự định sắp tới. Nghe tin mái trường sắp kỷ niệm 30 tuổi, chúng tôi cũng rộn ràng. Chúng tôi đã nói thật nhiều, thật nhiều, vui và buồn, tình yêu và nỗi nhớ, dự định đã qua và dự định sắp tới... Hiện lên trong câu chuyện của chúng tôi, là thước phim về từng kỷ vật. Tôi đã có ý tưởng sưu tầm lại tất cả những gì thuộc về Kiều Phú, xếp ngay ngắn và trưng bày trang trọng. Như mẫu phù hiệu qua các năm, mẫu áo đồng phục qua các năm, chữ ký của thầy cô giáo qua các năm, lưu bút của các thế hệ học sinh qua các năm,... chủ đề nào, dù to hay nhỏ, gần hay xa, đều trở thành một chủ đề mà chúng tôi sôi sục, chỉ muốn bắt tay vào thực hiện. Có thể, không phải một sớm, một chiều, nhưng, sẽ là tiền đề, cho 10 năm nữa, khi chúng tôi đã gần 40, và Kiều Phú bước vào thập niên mới, những gì ngày hôm nay là mới, rồi sẽ cũ, sẽ là ký ức, buồn hay vui do bàn tay mình, khối óc mình, trái tim mình, ngay ngày hôm nay.
Nhắc đến Kiều Phú, chúng tôi muốn gác lại bộn bề công việc, để làm ngay. Chúng tôi sợ một ngày, thầy cô ra người thiên cổ, mái trường không còn tọa lạc dưới khung trời này, ký ức không còn tồn tại trong tâm trí đang ngày một già nua và mưu sinh lam lũ. Các lớp người cứ đi và rời đi, như hoa rơi, nước trôi, mây trời lầm lũi. Điều còn lại, chúng tôi tự hỏi, tình yêu này là gì? Và sẽ tồn tại như thế nào? Trong mọi người và trong chính chúng ta? Tình yêu về mái trường sẽ tồn tại trong mỗi chúng ta, với tôi trong những năm tháng từ 2007 tới khi lìa đời. Có những nỗi niềm không ai biết, chỉ mái trường chứng kiến. Áo trắng ngày xưa đi đâu, ở đâu, bây giờ thế nào, cười – khóc? Bao mùa phượng rơi, rơi, như khóc, khóc cho chuyện tình buồn thời áo trắng ngây ngô. Còn ai biết rõ hơn ngoài sân trường Kiều Phú chứa chan muôn vàn kỷ niệm?
Hăm nhăm năm kỷ niệm
Chợt một chiều…
Tan hoang!
Bằng lăng nở vội vàng
Tớ.
Cậu.
Hè ước hẹn
Giờ đây đã…
Muộn màng!”
Thứ Hai, 7 tháng 8, 2023
HƯƠNG XƯA
Tôi không viết về những điều hư ảo, tất cả đều là thật. Tôi đã rời xa mái trường nơi có cây phượng vỹ đỏ hoe ký ức. Ngày tháng. Áo trắng xưa đã gửi lại, mà ám ảnh, đeo bám khôn nguôi. Ở đó có những tâm tình tôi giấu kín. Có lẽ, chỉ tiếng rì rào của vòm cây vọng về từ xa xăm mới hiểu, và giải mật. Tôi tìm thấy một người bạn, qua mấy dòng chữ cũ:
“Nắng đến bên cành phượng
Lửa đỏ bừng nụ hoa
Phút chia ly chợt hỏi:
Ngày bên nhau đã qua?”
Thật vậy, lời thơ ấy đã ngủ quên 12 năm, bất giác hiện về. Bao nhiêu mùa nắng, đậm rồi phai, nhưng chung giọng điệu. Nắng đến là tín hiệu của sự chia ly. Chúng ta thường buồn khi phải chia ly với những điều thân thuộc, nghĩa là, từ nay, những điều ấy, không còn nữa. Tất cả sẽ nằm trong ký ức, tỏ rạng hay phôi pha, do từng người lưu trữ, riêng.
Tôi quay sang nói với anh đồng nghiệp: Em vừa tìm ra một điều mới. Phụ nữ đi trước chúng ta đến 1000 năm. Chắc chắn. Bởi, những lời thơ trong trắng tinh khôi cũ, 12 năm, em đọc mới lờ mờ hiểu, ký ức và tình yêu, hiển hiện, trong quá khứ. Anh đồng nghiệp mắt lim dim, thả một làn khói thuốc, gật gù đồng tình. Nhiêu đó thôi, tôi trẻ lại được 12 tuổi. Kinh thành trong tôi, phồn hoa trong tôi, xô bồ trong tôi, danh phận trong tôi, không còn nữa. Tôi hóa thân thành cậu học trò, chuyền tay nhau quyển vở mỏng (nay đã úa màu) để viết và viết. Tôi đã viết gì? Hầu như, chỉ tình yêu. Tình yêu của tôi dành cho một người bạn học lớp bên, với tất cả những gì trong veo nhất. Tôi có thể đứng chờ hàng giờ nơi hành lang và nhìn chằm chằm vào lán xe lợp mái tôn, ở đó, có chiếc xe đạp màu xam xám, có chiếc giỏ màu đen với chiếc mũ màu hồng gấp gọn. Đã bao lần tôi muốn chiếm giữ chiếc mũ ấy, như một bảo vật minh chứng cho tình cảm tôi dành. Thời học sinh của tôi, có lẽ gói gọn như vậy.
Anh đồng nghiệp chép miệng, bảo: Đời cơm áo, chắc gì người ta đã nhớ về. Tôi buồn bất lực. Anh ấy đã nói đúng. Nhưng tôi vẫn luôn mong muốn phủ nhận, tôi vẫn tin những gì đã qua và tươi đẹp, sẽ còn mãi, trong tâm trí. Vòng xoay cuộc đời ngoài kia, lam lũ, nhưng chỉ một phút giây thôi, nhớ về, người ta sẽ trẻ lại, 1000 tuổi.
Tôi quờ quạng lật lại từng trang vở đã ố, nét mực xanh đã phai. Dòng chữ của một người bạn (không phải một người bạn học lớp bên ở trên), nghiêng nghiêng lay lắt. Trong nét chữ có nét nữ, thu cả hư không, như làn gió thổi, như hạt mưa xiên, như tia nắng cháy. Lời thơ còn vương hương hoa phượng (loài hoa mọi người chỉ biết tới màu đỏ hoe xác pháo, đã bao giờ biết hương phượng hay chưa?). Mùi hương ấy tôi tự tin bảo lãnh cho sự ích kỷ, bởi, chẳng ai có thể biết được, hương hoa phượng là gì? Hương mùa hè là gì? Hương học sinh là gì? Hương tình yêu là gì? Làn hương ấy tôi cảm nhận bằng trái tim, mới thấy. Tôi lẩn thẩn đọc từng chữ, từng chữ, tôi như nhà khảo cổ học, phát hiện ra thêm dấu tích trong từng lớp tàn tích, đã phong rêu. Tôi nâng niu những nét chữ ấy, như nâng niu cả quãng đời học trò, như nâng niu từng kỷ niệm, mà người viết, dành cho tôi (nhiều trách).
Bây giờ chớm 30, tôi mới hiểu “Đông đi không báo trước/ Để mây trời mong manh”, rồi “Túi thơ, ta ngâm nga/ Thấy lòng người sâu đậm...”. 12 năm trước, tôi chỉ biết đông là đông, mây là mây, lòng người là lòng người. Tôi thiển cận không thể hình dung ra những gì bây giờ tôi hình dung. Để hôm nay, tôi giật mình khóc nấc. Ôi thời gian, trôi vun vút. Chúng ta đã bỏ lại ngày xưa ở đây, để bước vào cuộc sống. Các bạn giờ không còn thiếu nữ, tôi cũng hết thư sinh. Chuyện áo trắng, chuyện đông đi, đông đến, mây trời mong manh hay dày dặn, không ai còn thì giờ để quan tâm. Tôi nhìn anh đồng nghiệp, bạn bè em con đã lớn, chỉ còn mình lững thững. Anh bảo, đời như áng mây, sống sao cho thỏa chí của mình. Dẫu đau đớn. Tôi ngậm ngùi.
Đôi khi, thời gian là thời gian, lòng người là lòng người. Thời gian thì trôi đi, người ta thì lớn lên, gia đình – sự nghiệp, hay thậm chí lìa xa thế giới. Nhưng tôi tin, lòng người thì vẫn vậy. Những mùa hè vẫn sẽ tiếp nối, những lớp học trò vẫn sẽ tiếp nối, từ cánh cổng trường này bước ra. Và lớn. Trong 1000 lớp học trò kia, tôi tự hỏi, có ai giống mình hay không? Tôi sẽ đi tìm để chứng minh, mình không cô độc. Từ Trịnh Công Sơn, tới bao nhiêu thơ ca, đều đau đớn, về những mối tình (học trò), đẹp, mà dở dang. “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng em chở mùa hè của tôi đi đâu?” Em chở đi đâu hả em? Khi phượng vẫn rơi buồn thấm đẫm, mặt đất, hoe hoe. Em chở đi đâu hả em? Khi áo trắng vẫn còn đứng lại, tình yêu cũng đứng lại, em rời nơi đây để sang khoảng trời cao rộng, với ký ức, đem theo. 12 năm tôi đi tìm mùa hè, có lẽ sẽ chẳng biết, nhưng tôi lại biết, mùa hè đã theo em, rời bỏ mái trường, và rời bỏ tôi. Tôi là kẻ đi tìm những điều không có thật, những điều đã hằn in lên dĩ vãng. Để sống chết với một cõi, riêng mình.
Tôi sẽ tìm về ngôi trường cũ (đã bị đập đi để xây mới), bây giờ thứ còn lại, chỉ là khoảng sân, và khoảng trời. Tôi sẽ ngồi lại nền xưa lớp học, để tự sự. Tôi sẽ hôn lên mặt đất mà người ta dẫm lên, để thâm tạ. Tôi nghĩ những mùa hè đã ướp đẫm hương tình cũ, tình thơm mặt đất cũng còn thơm.
Anh đồng nghiệp nhấp môi chén nước, phê bình tôi mình đã quá lụy tình. Tôi cười và đón nhận. Cuộc đời này là gì? Sinh ra từ đâu và rồi sẽ đi đâu? Dẫu thời gian không thể quay trở lại, thì ta cũng đã mãn nguyện nằm xuống trong ký ức hào hoa và đẹp đẽ đời mình.
Tôi đọc cho anh đồng nghiệp mấy lời thơ, của bạn:
“Nắng chẳng còn hanh hao
Nắng làm ửng má đào
Nắng về theo hạ mới
Một chút gì nao nao?
Lăn tăn đồng gợn xanh
Nắng rang vàng giọt sữa
Cho đất mẹ hiền lành
Lửa đỏ bừng nụ hoa
Phút chia ly chợt hỏi:
Ngày bên nhau đã qua?
Gọi mùa hè chia xa
Để ta tìm kỉ niệm
Trong những ngày chia xa.”
Anh đồng nghiệp không nói, tôi cũng không gặng hỏi. Tôi nhìn ra bầu trời Hà Nội tháng Tám, chút nắng còn sót lại. Tôi nâng hai tay đón từng giọt nắng, nắng vẫn vàng buồn. Tôi buông tay đổ nắng xuống mặt đường, nắng vẫn vàng buồn. Tôi hỏi nắng là, mùa hè đã đi đâu? Nắng bảo tôi rằng mùa hè không đi đâu cả. Có chăng mình đã đổi thay mà không nhận ra sự đổi thay của chính bản thân mình. Tôi còn đòi hỏi gì nữa? Trường xưa vẫn ở đây, người xưa vẫn ở đây, tình xưa vẫn ở đây, hương xưa vẫn ở đây, trong 12 năm ấy, người ta đã nói, đã chờ, đã buồn, đã im lặng bước đi, bởi anh đã làm gì trong 12 năm duyên nợ ấy? Anh có biết rằng, người ta gửi tới anh, rất nhiều, trong trang vở úa màu thời gian, có hai trang cuối viết rồi cắt bỏ mà không cho anh đọc. Nhát kéo ngọt lịm ngày ấy là gì, anh sẽ không thể biết, chỉ biết, anh nên thừa nhận và chấp thuận. Thời học sinh đã qua, anh và em đã già, chuyện xưa không còn nữa, những màu hè phôi pha...
Tôi và anh đồng nghiệp quay lại nhiệm sở, đường về nhìn trời Hà Nội và từ giã. Bầu trời in bóng bạn bè lam lũ, nét người không còn thơ ngây. Tôi đi trong Hà Nội mùa thu nhìn đâu cũng thấy “Để ta tìm kỉ niệm/ Trong những ngày chia xa”. Hương xưa...
07/8/2023, Lai Vô Tích.
Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2023
CÒN ĐÂY NÉT BÚT THỦY TINH, CŨ
Nắng làm ửng má đào
Nắng về theo hạ mớii
Một chút gì nao nao?
Có lẽ là hương lúa
Lăn tăn đồng gợn xanh
Nắng rang vàng giọt sữa
Cho đất mẹ hiền lành
Nắng đến bên cành phượng
Lửa đỏ bừng nụ hoa
Phút chia ly chợt hỏi:
Ngày bên nhau đã qua?
Nắng ơi, nắng đừng đến
Gọi mùa hè chia xa
Để ta tìm kỉ niệm
Trong những ngày chia xa.
Thứ Năm, 15 tháng 6, 2023
CHÙM THƠ THU
Hạ tàn bông phượng gom nắng
Từng cánh vàng phai dần dà
Tình anh vô thường chút nữa
Mây buồn trắng áo em qua
Rồi mai em chia tay hạ
Bông phượng biết có kịp rơi?
Dáng thu chắc em không nỡ
Bỏ rơi bông phượng nửa vời?
2.
Sớm mai vun vén áo trắng
Từ biệt hạ sau cơn mưa
Bông phượng ôm tình lần cuối
Rồi rơi lênh láng trường xưa
Em theo mùa hạ đi mất
Anh ngơ ngẩn đếm heo may
Mùa thu ngậm ngùi không trách
Thương tình trơ trọi ngọn cây.
3.
Thế là mình không còn hạ
Lá vàng lầm lũi lung lay
Em đi từ khi nắng ướt
Bông phượng khờ khạo đâu hay?
Mùa thu trở mình thức dậy
Bàn tay tình níu mơn man
Mươi năm buồn tuyền lay láy
Chợt xanh trong cõi thu vàng.
4.
Phía sau từng mùa hạ cũ
Em về dìu dịu nắng thu
Trên vai em tà áo trắng
Hình như ướt lạnh sương mù
Em cầm trên tay chiếc lá
Mang mùa thu về trao anh
Sân trường xác xơ xao động
Xin em một chút để dành.
5.
Chợt tiếng ve ngân du kích
Gọi hạ về giữa mùa thu
Sân trường tỉnh dậy ngơ ngác
Hương người thoang thoảng thực hư?
Bàn tay anh quờ quạng lá
Lục tìm chút hạ thoáng qua
Nhìn lên vòm cây khô khốc
Thì ra thu cũng chỉ là…